ĐÔNG BUỒN XỨ LẠNH
Sống nhờ xứ khách quê người
Hít không khí của cuối trời mượn vay .
Nẻo tìm đời xót xa cay
Trời đông rét đắng lạnh đầy tay buông .
Nhớ quê hồn bổng tơ vương
Vui chưa được mấy dặm đường phong ba .
Gió vuì mưa ngập thân ta
Tưởng chừng thoáng chốc buồn qua mấy hồi .
Phố đêm chợ vắng tuyết phơi
Mây ôm mặt sóng lá rơi vàng chiều .
Đành không không cả lời yêu
Trót thôi thôi hết bao điều trong mơ .
Áo sờn vai nắng nhạt mờ
Tuyết phong thân hạc lối chờ còn đâu .
Bỏ quê nợ chút tình nhau
Ôm cô đơn lệ- gánh sầu lưu vong .