NHỚ ĐÒ CHIỀU TRÂN TRỌNG GIỚI THIỆU TẠP BÚT CỦA NHÀ THƠ DƯƠNG PHƯỢNG TOẠI
Ngày cuối năm, những giờ phút đang đi về đỉnh chót của năm 2009. Đứng trước dòng sông quê ta miên man trong sóng và gió bấc tê tái, mênh mang. Nhìn sông chảy, lòng bâng khuâng ta nghĩ: Cuộc đời sao nhanh quá, chảy như sông!
Mới thoắt cái đây thôi như ngọn nguồn bắt đầu tự giọt nước đầu tiên trên tròi cao rơi xuống lẫn vào ruột đất, cỏ cây, lẫn vào đại ngàn muôn mạch li ti len lỏi thành lạch khe róc rách, thành con suối quanh quanh… Vậy mà sông đã chạm nơi cửa bể ạt ào sóng vỗ. Đời ta đổ bóng sông thu. Sông đã đi một chặng đường qua bao cung bậc thăng trầm, bao ghềnh thác dữ dội, bao khúc êm đềm. Sông đã trôi bên lở bên bồi, chịu đựng bao mưa lũ bão gió triền miên. Sông hăng hái mê miết, mệt nhoài bởi những khát khao… Bao lớp phù sa chuyên chở, sông đắp cho những bãi bôi mùa màng rực rỡ sắc hương. Cũng như tuổi trẻ ta cuống cuồng si mê, cả tin vào cuộc đời bão gió. Dâng hiến, nở sinh. Niềm vui như nụ như chồi. Nỗi buồn như hoa như lá. Hạnh phúc như quả như nhân. Xanh và chín. Đậu và rụng. Thất bại và thành đạt. Hoang phế và đăng quang. Tất cả đã cuộn vào từng lớp sóng, sông ơi!
Như con thuyền bâng khuâng trên bến. Mái chèo còn khát vọng say bơi, dù biết sẽ tới ngày gác mạn. Ta vẫn thức cùng em, lênh đênh hoàng hôn cháy đỏ, ôm cầm vầng trăng đợi sáng, đợi sông đời ban mai chảy về đâu!
Ta chỉ là Người giữa muôn người đau khổ
Khổ vì Tình và khổ vì Thơ!
Khổ vì chồi non, khổ vì lá đổKhổ vì Tình và khổ vì Thơ!
Khổ vì không mơ trọn giấc mơ!
Ta là Sông Quê chảy dọc đôi bờ
Ôm trăng xanh vỗ về Bến Cũ
Là men rượu rót vào trang tình sử
Cho sương sương, ngật ngưỡng bóng Thơ về...
Ôm trăng xanh vỗ về Bến Cũ
Là men rượu rót vào trang tình sử
Cho sương sương, ngật ngưỡng bóng Thơ về...
Thời gian! Một thứ vô hình vừa mới đây đã cũ!
Một năm
vừa mới đấy như tấm áo ngày thơ bé Mẹ may. Một năm lại cũ đi như bộ Đỉnh
Hương Cha đặt trên bàn thờ Tổ tiên ông bà ông vải. Năm mới lại đến xông hương tà áo mới, như em ngượng ngùng e lệ trước gió xuân!
Một ngày đông khoác tấm áo lên chiếc giá cũ như cất đi một kỷ vật, ta chợt nhìn ra bao nhiêu chữ ký của bạn bầu trên đó. Những cái tên lấp lánh như suơng. Những cái tên mượt mà như lụa. Những cái tên nghe như thạch như bàn. Những cái tên như làn gió thoảng.
Những cái tên như hoa vừa nở, như làn hương vừa tới, như bếp lửa vừa nhen, như quyển sách vừa mở… Những cái tên có thể “nghe chẳng thơ đâu”… Nhưng với ta vô cùng trân trọng và khơi lên những nhiệt huyết, mạch nguồn.
Tất cả về đây chung một tiếng Tri âm! Về đây cho nhau những niềm vui, nỗi buồn, cả những đau xót, tiếc nuối, ân hận.
Bên những hạt vui ta hãy cùng nhau gạt đi những hạt buồn hạt trẩm, những trái nghiệt gieo vào lòng nhau những ngày không đáng có.
Sẽ không thể không có Ngày Mái Chèo Gác Mạn.
Nào bạn ơi, ta hãy làm cho Dòng Sông Đời Người mãi trong trẻo Ánh Trăng!Chớp bể mưa nguồn. Lại thêm một cung bậc thời gian chảy đến. Một ghềnh thác nữa chảy qua. Một Vũ Môn lọt dưói vòng bơi, Lý Ngư đớp trái trăng vàng vừa đậu. Vỡ tan rồi, vỡ một chiều đông. Chiều Cuối năm khép lại cửa sông để Đêm Nay dòng sông lại mở giọt nắng Ngày Mai thanh thản khúc Triều Dâng.
Trước cửa bể ánh lên ngọc bích, ta như sông- vết rạn thời gian. Nhỏ bé lắm giữa hồng trần vô định, Ta chỉ là Đứa Trẻ thôi em. Thời Gian đó Ông Tiên già vô tận. Ta bơi trong lòng Thời Gian dâng hiến. Thời Gian có nhận ta thành Hạt Bụi Vàng? Cánh diều vẫn bay. Dòng sông vẫn chảy. Ta xin được vô tư trong muôn nỗi khát thèm!
Xuân đây rồi. Mùa Xuân về trước cửa! Ta giật mình cô bé của Ngày Xưa! Em thoát y trong làn gió mới! Lại dắt ta mù loà đón đợi. Ngực căng hồng nghiêng ngả giữa Ban Mai.
TRƯỚC MÙA XUÂN BỖNG DƯNG MUỐN KHÓC
Ta đã từng khóc
nửa đời người
tâm sự chưa vơi
Nước mắt vẫn còn dưới đáy
như vỉa than trầm tích rừng giàngọn lửa ủ trong tim đợi cháy
dòng sông đầy buốt nhói phù sa.
Ngày lại ngày ban mai vẫn chảy
chồi cây vừa lên
nụ hoa vừa nở…
Không cầm được
ta lại khóc cho mình
khóc cho kẻ ngắt hoakhóc cho một thời,
trước em phải chạy trốn.
đem cánh buồm dìm xuống dòng sâu!
Thời gian là một tên kẻ trộm
chẳng từ ai, hắn chẳng ngoái đầu.
Chỉ còn ta hối hả phía sau
dại khờ hiến dâng tất cả
Tơi bời trên tay chiếc lá…
ta bàng hoàng đem đi chuộc màu cây!
Mùa Xuân ơi! Em đã về đây
Hoa đẫm cành sương
Tố Nữ nằm nghiêng bên thềm hong tóc
Đôi mắt ngọc
hồn nhiên trong dòng biếc soi gương
Trước em ta bỗng dưng
muốn khóc!
Mùa Xuân ơi
Sao em lại xinh đẹp?!
ĐỪNG KHUYẾT THÁNG GIÊNG
Tháng giêng là tháng giêng xoan
Lả lơi câu hát hội làng… yếm bay
Ngỡ ngàng, lá chẳng muốn lay
Gió còn ngơ ngẩn vì say dáng nguời.
Tháng giêng non một vòm trời
Thả muôn mảnh vỡ tiếng cười bến sông.
Ngực em mơn mởn nụ hồng
Ta đem lông ngỗng… để không lạc đường!
Tháng giêng môi ướt niềm thương
Một hơi thở nhẹ cũng tương tư buồn.
Tóc thề nắng sớm vừa buông
Đôi tay cuống quít muốn luồn sợi yêu.
Tháng giêng là tháng giêng kiêu
Đời bao giấc mộng của nhiều ái ân
Ngây thơ trong cõi hồng trần
Em về bên ấy, đau thầm trong ta!
Cầu cho giá lạnh đi qua
Áo em vẫn chật, nụ hoa vẫn hồng
Tháng giêng đừng khuyết... bến sông
Vu vơ nỗi nhớ... bềnh bông tiếng cười!
Trước thềm Năm Mới 2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]